Thế là mình lại có dịp đi nước ngoài. Nhưng mà ác cái là khi mấy người bà con bên US mới về tới nhà thì mình lại khăn gói lên đường. Đúng là sự ngẫu nhiên buồn cười.
Mấy ngày nay vẫn ho hoài. Lạnh nhiều ho nhiều, lạnh ít ho ít. Đi làm cũng gặp anh em bệnh, đi học cũng gặp bạn bè bệnh. Vậy mà chiều hôm qua về lại gặp thằng em mình nó bệnh còn thảm hơn. Khốn khổ cho thằng nhỏ là đang thi cử nữa chứ. Thấy nó cũng siêng học, cũng cố gắng nhiều, nhưng kiểu này thấy lo cho nó quá. Thấy ntk lo lắng cho mình mà cảm kích vô cùng, giống như là tiền kiếp có nợ nần với nhau. Bé T thì cũng hay hỏi thăm coi khoẻ chưa. Thấy cũng an ủi phần nào, ít ra cũng có vài người quan tâm mình.
Những ngày nay cứ bù đầu vào việc họp hành và học tập. ntk bảo "cái chức bé tí teo mà bận rộn như quan chức lớn lắm vậy". Nghe thế cũng xót. Với người như mình thì không biết khi làm cái gì đó lớn lao hơn sẽ bận rộn thế nào và liệu có thể làm nỗi mấy chuyện đó không nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét