Dạo này đủ thứ công việc chất chồng và cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện với bạn bè, với ntk và với nàng. Và đương nhiên cũng không có thời gian để viết nhật ký. Có ntk bảo "cái blog của ntk mọc rêu kìa", chỉ cười, nhưng có lẽ ntk hiểu được tại sao.
Nhiều khi thấy cũng ngại lắm. Mình thì cả ngày lo chuyện bao đồng, trong khi đó có những người phải quan tâm đến cái ăn, cái mặc và sức khoẻ của mình. Mẹ thì bảo là "Cứ lo cho thiên hạ đi rồi đến khi không làm được việc thì có mà ở đó chịu chết chứ ai lo cho", cười bảo "Có mẹ lo rồi còn gì". Mẹ thì mới khỏi bệnh thì lao vào chăm sóc cho từng miếng ăn giấc ngủ. Cũng được cái là lúc này mình làm được một việc tốt là mỗi tối găng mùng cho mẹ ngủ.
Cái ho của mình đã làm cho ntk vất vả một phen, cái đầu của mình lại làm cho ntk bận tâm mấy tuần nay. Nghe ntk bảo "Cái đầu "của tôi" sao rồi?" mà cảm động lắm, tội cho ntk đã xem cái đầu mình như cái đầu của ntk để rồi tìm phương giúp mình. Có ntk như thế thật không uổng một kiếp sinh.
Còn nàng thì lại phải vất vả với đủ thứ việc. Từ việc giải quyết những mâu thuẫn bên trong đến bên ngoài để giữ gìn một tình yêu, phải vì mình mà lo thu xếp mọi thứ cho một thứ mà người ta gọi là "tương lai" dù biết rằng còn một đoạn đường dài lắm với bao nhiêu chông gai mới có thể đến được khung trờ mơ ước đó. Nhìn thấy nàng cười mỗi khi gặp được mình mà lòng vui khó tả, nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên đôi má khi nghe những tiếng nhớ lời thương mà thầm cảm ơn cuộc đời đã mang đến một tình yêu đầy những thơ với mộng.
Hôm nay mình quyết định thay tấm ảnh kia, như một minh chứng rằng trang nhật ký này không hề rong rêu, như cõi lòng này không băng giá như những ngày cô quạnh nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét