Có người bảo anh đang đi bên bờ vực thẳm, thì cũng đúng. Và thấy anh có vẻ thích đáy vực đầy cỏ hoa kia nên bảo là nếu cần sẽ buông tay để anh rơi tự do vào đó. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến, anh đã chọn vực thẳm đó, có nhiều hoa cỏ tình yêu, có em và có không ít những chông gai chờ chực.
Em thường bảo là sao anh do dự quá lâu để thời gian ta bên nhau quá ngắn ngủi, để tháng năm xa nhau như kéo dài vô tận và những nỗi nhớ niềm yêu cho giấc ngủ không yên. Nhưng mà chắc em là người hiểu rõ hơn ai hết những trái ngang trong cuộc tình này. Niềm vui của kẻ này là nỗi buồn của kẻ khác, nhưng thà vậy còn hơn để đau khổ cả đời cho cả 3 người. Bây giờ thì mọi việc xem như đã đâu vào đó, mong sao đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa để con đường sắp tới chúng ta luôn được tay nắm trong tay.
Lời hẹn 2 năm tưởng chừng như ngắn ngủi mà nỗi nhớ niềm thương làm cho mỗi ngày như kéo dài vô tận. Em vẫn dành thời gian mỗi ngày để đánh thức anh và dành cả buổi tối để tâm sự cùng anh với chỉ có 2 từ là thương và nhớ. Nó đơn giản, bình dị như thế mà làm cho lòng ta được sống trong những khoảnh khác hạnh phúc của tình yêu. Điều làm anh cảm thấy lo là ngọn lửa tình cháy cao, cháy rộng như thế rồi chẳng biết có đủ sức để tiếp tục bốc cao trong những ngày chờ đợi dài như vô tận sắp tới hay không. Nhưng rồi hãy cho nhau một niềm tin, tình yêu ấy đã cháy mãi trong lòng ta 8 năm trời xa vắng với bao nhiêu ngang trái thì vài năm nữa thôi có đáng là bao phải không em?
1 nhận xét:
8 năm , 8 năm ... Dám chắc người này trước kia đã mắc phải tội dụ dỗ trẻ em vị thành niên .
Đăng nhận xét