Điện ảnh Việt Nam từng một thời được người ta yêu thích. Đó là vào những ngày của Lý Huỳnh, Lý Hùng, Diễm Hương, Việt Trinh.... Nhớ những ngày người ta chen lấn nhau trước màn hình ti vi của vài người giàu trong xóm chờ xem cho được những bộ phim Nước mắt học trò, để rung cảm với những nhân vật trong phim và mến mộ những người diễn phim. Nhưng rồi những năm sau đó đến gần đây điện ảnh Việt Nam đi xuống. Những bộ phim sau này mà có những diễn viên kịch tham gia thì còn đỡ đỡ, những bộ phim khác thì chán phèo vì diễn các hành động thiếu tự nhiên và lời thoại cứ như là bọn trẻ trả bài, không chút nhập tâm trong đó.
Nhiều người bắt đầu bàn tán để tìm giải pháp cho phim Việt Nam. Nhưng không biết vì sao chẳng mấy ai chú ý tới những chuyện cơ bản nhất của phim là lối diễn và lời thoại, và nội dung cốt chuyện. Mấy ông bà làm phim chắc vì xem quá nhiều phim Mỹ nên cho rằng phim Việt Nam thiếu hấp dẫn vì không có cảnh nóng. Vậy là cảnh nóng trở thành đích ngắm của mấy bác nhà ta mà quên rằng những người có trách nhiệm với nền văn hoá nước nhà đang đau đầu vì cái lối sống buông thả của con cháu mình. Bất chấp ai nghĩ gì, những bộ phim gần đây luôn thêm vào những cảnh nóng mà theo nhiều người xem thì rất không cần thiết.
Một cô bạn đồng nghiệp của tôi nói "Em xem phim Mỹ thấy cảnh đó là bình thường. Nhưng khi xem phim Việt mình thấy những cảnh đó chợt thấy no dơ dơ làm sao ấy, không phù hợp chút nào với văn hoá của mình". Nhưng sao cũng được, cứ làm gì có tiền thì làm. Những cảnh nóng tiếp tục được đầu tư ngày càng nhiều mặc sát thế nào là hoà tan hay hoà nhập.
Chán!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét