5 tháng 10, 2007

Điên


Một tháng và mười tám ngày qua đi kể từ cái ngày chi tay nhau trong bao nhiêu lưu luyến ấy. Mỗi ngày đều được gặp nhau hai lần, được nhìn nhau và được trao nhau bao nhiêu lời thương tiếng nhớ. Vậy mà cứ như nỗi nhớ ngày càng dài ra, tình yêu ngày càng nhân thêm. Đến cả ngủ cũng không quên thức giấc để nhìn nhau qua cái màn hình máy tính lạnh ngắt để mà tưởng tượng phía bên kia là bàn tay ấm áp của người yêu. Vậy cho nên chẳng trách có người gọi mình là là "đôi tình nhân điên". Không chỉ một người mà cả những người xung quan đều bảo thế. Ừ thì điên. Vì lâu lắm rồi mình mới cho phép mình được điên như vậy, đã bỏ ra ngoài mọi so đo tính toán, đã bỏ đi những phong nhã đa tình. Để làm gì? Để được yêu như bao nhiêu con người bình thường đã yêu, để được nhớ, được đau như bao nhiêu người đã vậy.
Cũng biết rằng những nồng cháy của tình yêu cũng không phải kéo dài vĩnh viễn vì cuộc sống sẽ làm người ta càng bộn bề với đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng rồi, cái thế giới tình yêu cứ như một hố đen vũ trụ, hút người ta vào không thể thoát ra. Nếu cứ mãi dè dặt trông chừng thì đến lúc lửa yêu đương trong người tắt lịm thì có hối tiếc chăng cũng quá muộn màng.
Một tình yêu đang được xây đắp bằng những nhung nhớ buổi cách ngăn và những ngang trái của 8 năm trời sóng gió. Vết tích thời gian còn đó và những lo toan cho ngày sum vầy cũng mỗi lúc chất chồng thêm. Nhưng rồi với tất cả chân tình của hai người trong cuộc, tin rằng mọi khó khăn rồi sẽ vượt qua mau.
Một ngày nhớ, một ngày mong, một ngày chờ đợi!

1 nhận xét:

tlh7284 nói...

Tung giay nho, tung giay mong, tung giay cho doi. Co le se khong co ai hieu duoc ngoai em va anh la tinh yeu minh danh cho nhau no nen tho nhu the nao. Doi nay, kiep nay nguyen duoc cung chang vai tua ma ke.