25 tháng 3, 2021

Sinh nhật muộn

 

Vậy là đã chẳng viết gì cho ngày gọi là sinh nhật lần này. Cũng gần một tháng rồi nhỉ? Mà rồi có viết thì viết gì đây và rồi viết thì cho ai xem ai đọc? Ừ nhỉ! Cũng có vài người chứ. Có những người vẫn lặng lẽ quan tâm mình cho dù tháng rộng năm dài. Cũng giống như mình, mỗi ngày đều nhớ đến họ và cầu mong những đều tốt đẹp cho họ. Có những tình cảm tốt đẹp không cầu kỳ, không phô trương nhưng vẫn trường tồn giữa cuộc sống xô bồ thời hiện tại. Thôi thì cũng để lại đây ít dòng để những người yêu thương tôi còn biết chút gì về cuộc sống, hay đúng hơn là trạng thái tồn tại, của một người được yêu thương mà gần như đã ngàn thu vĩnh biệt.

Hơn hai năm trước, trong một ngày đẹo trời, ta đã quyết định khởi sự làm ăn. Nói là làm ăn cho hoành tráng bởi vì để làm việc đó buộc ta và người bạn đời phải trút hết tiền bạc, thời gian và công sức vào đó, chứ so với nhiều người biết làm ăn khác thì chẳng đáng là gì, và theo lời thân mẫu thì đó là việc làm "tầm bậy". Vậy đó. Thì đâu phải là mở ra để tự mình làm thuê cho mình suốt kiếp đâu. Định là thuê người làm và mở rộng mạng lưới khắp tiểu bang, tạo một thương hiệu có giá trị trên thị trường. Nhưng trước mắt phải tự mình trải nghiệm để sau còn biết mà quản lý nhân viên nhân sự.

Ngày đầu tiên khai trương, khách hàng đến đông như kiến. Ai cũng nói lời cảm ơn đại loại như là "thank you for opening this business here". Tưởng ngon ăn lắm, mừng khấp khởi. Vậy mà...

Độ chừng hơn nửa năm, có thêm mấy tay mơ cũng giống như mình, đầu tư gần như y chang ngay trong thị trường mục tiêu của mình. Có mấy khách hàng tưởng đâu mấy cái đó là của ta mở mang và bảo là việc mở mang đó tào lao vì tự ăn thịt chính mình. Thì cũng kệ. Mình cũng có một lượng khách hàng trung thành đáng kể và tạm thời thu cũng bù chi. Chỉ có đều là nếu nói tự trả lương cho mình thì cũng là chuyện xa vời nói chi là thuê nhân mướn sự. Lúc bấy giờ chỉ mong sao mỗi năm được thêm nhiều người nhận biết và tăng doanh số lên chút để tránh khỏi làm công không cho thiên hạ.

Đúng là họa vô đơn chí. Đùng một cái, đại dịch COVID-19 bùng phát ở Mỹ. Mấy chỗ tụ tập công cộng và vui chơi phải đóng cửa. Có một tiệm nhanh tay đóng cửa rút khỏi thị trường. Ta cũng muốn rút lui cho êm mà nhìn lại hợp đồng thuê mặt bằng thì hỡi ôi. Còn phải ở lại với họ hơn ba năm nữa. Kêu với họ xin tha cho mà họ đâu có chịu. Ai lại dễ dàng để gần chục ngàn đô doanh thu mỗi tháng rời đi như vậy. Cái hoàn cảnh bấy giờ gọi đã nghèo còn mắc cái eo. Tiền lương của bạn đời, tiền tích góp bao lâu phải tuôn vào bù trả tiền thuê mỗi tháng cho chủ mặt bằng. Và có nguy cơ bán nhà đi bụi. Gia đình, anh em thì chỉ hỏi thăm và lắng nghe ta than vãn chứ có làm sao cứu vớt được gì. Bạn bè cũng vậy.

Trong mênh mong cũng có sẵn ý trời, lúc hoạn nạn thì chân tình mới thấy. Có những người bạn lúc thường chẳng thấy đâu nhưng lúc khó khăn lại xuất hiện. Những sự giúp đở to tát thì đương nhiên là không thể được nhưng mấy miếng cơm vài manh áo lúc cùng cực này cũng quý giá nhường bao. Có người thì mời ăn, cho gạo cho thịt, có người cho thẻ mua lương thực. Có người thì trực tiếp giúp đỡ, có người thì nhờ tay người khác mà chuyển qua. Nhiều lúc nghĩ không biết mình đã làm được gì cho ai mà phần nhận lại như vậy là quá thể. Nhưng cũng không thể nói là phúc bất trùng lai bởi lẽ cũng trong lúc ấy thì mối lo lớn nhất là tiền thuê mặt bằng cũng được chủ đất điều chỉnh giảm trừ cho một thời gian trong khi tìm kiếm giải pháp cho ta được chấm dứt hợp đồng trước thời hạn. Người đã đề xuất giảm trừ trả lời rằng "Trong lúc bao nhiêu người khốn đốn thì tôi vẫn có công ăn việc làm, trong lúc nhiều người gặp phải bệnh dịch thì tôi được còn khỏe mạnh. Vậy thì tại sao không giúp đỡ lại cho người khác trong lúc mình còn có thể!" khi được cảm ơn.

Người đời thường nói "Ông trời không cho ai tất cả và cũng không lấy của ai tất cả". Câu này quả thật không sai. Cho đến thời điểm này thì ta vẫn đang sống được nhờ những ân phước đó. Còn vài tháng nữa là hết thời gian miễn trừ, cũng chưa biết đến đó thì mọi việc thế nào. Gánh nặng có thể đặt lại hay là được tháo bỏ vĩnh viễn cũng chưa biết được. Lần nào gọi điện thăm hỏi song thân cũng được yêu cầu dẹp bỏ cái việc làm "tầm bậy" này đi để sống bình thường như trước đây. Có lẽ họ cũng không còn nhiều thời gian để chờ đợi con mình làm nên chuyện gì lớn lao, và có lẽ cũng đã mõi mòn với những kỳ vọng vào điều gì to tát. 

Một lần nữa kỷ niệm 42 năm có mặt trong cõi đày ải này. Câu chuyện không có hậu lắm trên đây là thực trạng một mảnh đời trôi dạt trên vùng đất hứa. Hy vọng là trong một cập nhật mới, những người yêu thương tôi có thấy được vài nét lạc quan. Còn hiện tại, thước phim cuộc đời vẫn đang dừng tại đó.

Không có nhận xét nào: