27 tháng 9, 2011

Bước ngoặt

Vậy là sau 21 tháng phấn đấu và cố gắng thì mình cũng được trả công xứng đáng. Mấy hôm nay lòng cứ rộn rã một niềm vui khó tả. Đó là niềm vui có được do mình thấy được niềm vui của những người thân yêu, những người đã luôn luôn tự hào và hạnh phúc với cái được của mình, đã lo lắng và buồn rầu với cái chưa được của mình. Thế mới thấy việc đem lại niềm vui cho người mình yêu thương mới thực sự là một niềm vui đúng nghĩa.
Có lẽ vẫn cứ theo quy luật bình thường của cuộc sống nơi cõi tạm này, mỗi niềm vui điều kết thúc bằng một nỗi lo mới. Khi là một đứa trẻ thì được làm thanh niên là một niềm vui, nhưng tiếp đó lại lo xem phải làm gì cho đúng cho hay với cái danh vị của một thanh niên. Khi còn là học sinh phổ thông thì niềm vui là được làm sinh viên, nhưng ngay sau đó phải lo vì không biết mình có hoàn thành đúng vai trò của một sinh viên hay không. Phật nói "Niềm vui chỉ mở đường cho đau khổ, hạnh ngộ để nảy mầm cho chia ly". Đúng là vòng lẩn quẩn của cuộc đời khó ai mà tránh được. Mình tìm thấy trong niềm vui của mọi người là một niềm kỳ vọng mới, đó là có "danh" thì phải có "lợi". Người đời nay vẫn dùng cái "lợi" để định giá cái "danh". Người xưa thường trọng danh, vì danh tự nó có thể sinh lợi. Nhưng mà đời này thì đang đi ngược lại. Vì lẽ đó mà tất cả những người thân yêu của mình đang phải đối mặt với câu hỏi rằng "Liệu cái danh này có được cái lợi tương xứng hay không?"
Nhà nước thì cho mình sáu tháng để trả lời câu hỏi đó. Những người thân yêu thì có lẽ mong câu trả lời sớm hơn nữa. Còn bản thân mình thì vẫn phải mỗi ngày đi tìm câu trả lời. Hành lý trên đường chỉ có những thứ mà người ngoài nhìn vào không thấy được.

Không có nhận xét nào: