Sau mấy ngày âm u thì hôm nay cũng thấy được vài giọt nắng hiếm hoi của mùa đông trên xứ sở lạnh lẽo này. Nhưng cho dù là bầu trời không mây rực nắng thì nhiệt độ bên ngoài cũng âm mười mấy độ C và đương nhiên là không đủ làm cho những bãi tuyết trắng mênh mông tan thành nước du chỉ mải mai. Vậy là những trận mưa tuyết trong hơn ba tháng nữa cứ chồng lên nhau và mùa đông hẳn sẽ kết thúc với những chiếc sân ngập tuyết đến thắt lưng.
Những ngày này mình đã biết lạnh là gì khi lon nước ngọt để ngoài hiên chỉ năm phút là nó biến thành lon đá. Mình cũng đã không thể mang dép mà ra sân và cũng không còn mặc một chiếc áo ra ngoài làm việc vặt. Và tệ hơn là không thể không dùng bao tay nếu không muốn hai bàn tay bất động lúc làm việc bên ngoài. Cái mũi hay dị ứng của mình cũng thỉnh thoảng đông vài cục máu nho nhỏ mà cũng đang chưa hiểu vì sau. Chắc có lẻ vì màng da trong mũi mỏng nên mấy cái mao mạch trong đó không chịu nổi những dòng không khí chênh lệch nhau ở hai cực của nhiệt độ. Bắt đầu cảm thấy không thể dùng những đôi giày tây mà chú em út mình mua tặng vì cứ lội đi một chút thì nước đá rỉ vào lạnh cóng bàn chân. Thôi thì đành chờ đến mùa xuân về vậy.
Mấy hôm nay bắt đầu thử một công việc nho nhỏ. Nhưng mà xem ra cũng không nhỏ chút nào vì phải đối diện với những số tiền chóng mặt, những con số và những chi tiết rất nhỏ, và những rủi ro rất lớn. Cũng mừng vì đổi lại mình có thể kiếm được vài đồng bạc để xài cho qua ngày và nếu may mắn có thể đủ tran trải việc học hành. Nhưng mà cũng mới là thử, và mọi việc còn chờ định đoạt ở phía trước. Dù gì cũng phải chuẩn bị tinh thần chạy bộ trong tuyết với quãng đường chừng bốn dặm, tính ra sẽ tương đương với quãng đương với quãng đường từ nhà mình tới trường trung học ngày xưa. Tính cũng lời chán vì có thể vừa kiếm tiền, vừa tập thể dục và vừa có thể nhìn ngắm cảnh tuyết rơi mùa đông. Chỉ hy vọng sức khoẻ còn đủ để tiếp tục cuộc chạy bộ này trong nhiều ngày nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét