Trong cái hoàn cảnh mà thiên hạ khắp thế gian này xúm nhau gọi là "khủng hoảng tài chính toàn cầu" hay "suy thoái kinh tế toàn cầu" thì xem ra nó chẳng phải giống như nguời ta tưởng. Khi tình hình ngày càng tồi tệ hơn, hàng tỷ người phải đối mặt với nguy cơ mất việc, thâm hụt ch tiêu và đói kém thì mới phát hiện ra có không ít kẻ lắm của nhiều tiền. Những kẻ đó bán chứng khoán đẩy những giá trị cổ phiếu xuống tận đáy, đẩy những công ty vào con đuờng phá sản và đẩy người làm công ăn lương vào đói rách. Họ mua vàng, đẩy giá vàng lên cao hơn cần thiết để rồi đẩy những người có nhu cầu một chút xíu cho trang sức (cái giá trị sử dụng thực sử của vàng) hay cho nghi thức (là một thứ giá trị sử dụng do con quy uớc nhau dựng nên) vào bế tắt.
Người ta vẫn nói với nhau rằng "tôi quý trọng tình nghĩa hơn là tiền bạc". Vậy mà rồi nếu không có tiền bạc thì tự nhiên cái mà người ta gọi là "tình nghĩa" cũng tan biến. Khi nhờ vả ai đó về tiền bạc thì người ta bảo "chỗ tình nghĩa", khi muốn huỵch nợ ai đó người ta bảo "chẳng lẽ tình nghĩa tao với mày...", khi đến thăm ai biếu tặng cho nguười ta cái gì thì được khen là "có nghĩa có tình", khi không thể đủ ngân sách để thể hiện với ai đó mình quen biế thì bị bảo là "vô tình vô nghĩa", khi không mua cho nguời yêu cái thứ mà nàng/chàng muốn tặng thì bị bảo là "anh/em hổng thương em/anh". Khi một nguời làm ra nhiều tiền thì bảo "ông ấy/cô ấy giỏi quá" còn nếu họ không làm được thế thì bảo "nó thiệt bất tài vô dụng"....
Tiền chẳng qua là một thứ mà nguời ta tạo ra để quy đổi giá trị sử dụng của những hàng hoá phụ vụ cho con người. Thấy đuợc tính hiệu quả của nó nên sau này người ta quy đổi thành giá trị sử dụng của mọi thứ, từ những cái hữu hình cho đến cái vô hình. Những thứ mà người ta gọi là "tình", "nghĩa", "lễ".... cuối cùng cũng chỉ là những cái nhãn hiệu khác nhau của tiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét