
Nhiều khi chẳng biết viết gì, cũng chẳng có thời gian để suy ngẫm hay viết lách. Cảm xúc cũng không phải là quá hiếm hoi nhưng cứ bơi theo thực tại mà cảm thấy mình lắm khi không còn chút nghệ sỹ nào. Vậy mà vẫn thích vào mạng, xem nhật ký của những người bạn, dù gần, dù xa, dù từng ngồi chung bên ly cafe hay là đã nhiều năm không gặp. Thích những dòng cảm xúc rất đời thường của họ, và đôi khi ước gì mình cũng được có những cảm xúc đó. Thấy cảm động với những dòng nội tỉnh tự tâm của mấy anh chị em, thấy tâm phục những bạn có ngòi bút bén ngót với những câu văn thật tuyệt vời và ý vị. Thậm chí có nhiều lúc còn cảm thấy hổ thẹn khi biết mình không thể viết hay và thật như họ. Vẫn còn rung động, vẫn còn chút lãng mạn trong ta thì phải. Cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ những dòng tâm tư ấy.