
Trong chưa đầy 3 tháng mà rồi những thay đổi diễn ra rõ hơn bao giờ hết. Những người mình vừa nễ, vừa trọng vừa yêu quý vậy là lần lượt ra đi. Những diễn biến tới đây không biết sẽ như thế nào, nhưng trong công việc hàng ngày thiếu vắng những người đầy tâm huyết, tài ba và sự thân thuộc như thế quả là những ngày không dễ chịu chút nào.
Những người còn lại biết là rồi cũng sẽ ra đi. Mình vừa nhận cái quyết định mới. Nhưng khi xem ra thì chẳng thấy có gì mới ngoài những công việc, dự án. Cái mà đáng lẽ sau hàng loạt những yêu cầu, đề xuất và lời hứa vẫn còn đâu đó xa xôi lắm và có thể nó sẽ đến một cách rất muộn màng như một lời biện hộ cho sự lạnh lùng, phi định hướng và bất cần của một thực thể sinh linh đang bệnh hoạn. Và khi đó chắc hẳn nó sẽ chẳng còn công dụng, tác dụng gì với mình, kẻ mà một khi vứt áo ra đi sẽ không hề nuối tiếc.
Vào những ngày này cách đây hơn 5 năm, mình đã từ chối đề nghị ở lại với những điều khoản ưu đãi đặc biệt ở một nơi mà những đóng góp, những tâm huyết của mình được ghi nhận hằng ngày, hằng giờ và những bước tiến của mình đủ nhanh để làm cho những người đồng đội ghen tị. Mình đã ra đi, đã để lại phía sau gương mặt thật buồn của Mr Lu Chin Chia, Mr. Neik và những dòng nước mắt lưu luyến của Ms. Ling và những những nhân viên mới do chính tay mình hướng dẫn và đạo tạo. Giờ này, những cô bé ấy đã bước đến vị trí rất cao. Mình đã ra đi để đến đây, nơi mà mình đã từng hứa với lòng là sẽ không bao giờ ra đi một lần nữa, vì mình không muốn thấy những gương mặt buồn kia, không muốn thấy những giọt nước mắt lưu luyến ấy lần nữa. Và với một hy vọng là những gì mình có thể làm được sẽ đuợc đánh giá đúng.
Vậy mà 5 năm trôi qua, mình đã gần bước đến cái vạch mà người ta gọi là nửa đời người, bước được nửa bước rồi dặm chân tại chỗ. Còn chưa kể là gần đây những ông chủ bà chủ còn nhìn những đóng góp của mình và anh em với con mắt hình viên đạn. Tội cho những người anh, người chị, những người đã hướng dẫn, chỉ bảo cho mình, những người đã đấu tranh gian khổ lắm để xin cho mình thêm vài đồng bạc. Họ đã sống trong mái nhà này, từ khi nó mới dựng lên, qua thời kỳ phải sắm sửa, sơn phết rồi đến thời kỳ nó bị dột nóc. Họ vẫn ở đấy, vẫn âm thầm vắt óc moi tim để tô điểm cho nó. Vậy mà kết quả chẳng được gì, họ đã mệt mỏi và lần lượt ra đi. Mười năm chắc hẳn quá đủ dài để người ta biết ông chủ đối xử với mình như thế nào.
Vừa thương cho họ, vừa tội nghiệp cho bản thân mình. Nhớ câu "nhà dột từ nóc" mới hiểu rằng cũng nên đem những thanh gỗ tốt đi chỗ khác mà làm những việc tốt hơn. Điều duy nhất có thể hy vọng và lại rất mong manh, đó là có ai đó biết cái nhà nó dột từ đâu và phải sửa như thế nào.